- Anh thực sự thích em. Ngay lúc này , anh cảm thấy mình như đang bị vướng phải một điều gì đó tồi tệ cực. Ừ , thì là em đã thích người ta . À không , người ta làm cho em buồn chứ chẳng phải em thích người ta đâu . Mà giờ có bảo rằng " anh thích em " đi chăng nữa thì có vẻ Trái Đất vẫn cứ quay và ngày thì cứ thế trôi thôi em ha .
Thích thầm một ai đó có lẽ là một điều ngu xuẩn đối với nhiều người , tôi cũng không ngoại lệ . Tôi thích người ta , nhưng người ta đâu biết . Đúng vậy , tôi còn chả thèm nói cho người ta cơ . Sợ người ta khó xử , sợ người ta cảnh giác và khoảnh cách cũng dần xa mà thôi . Mà cũng vì " sợ " mà ngày nào cũng phải tự dằn vặt , ngày nào cũng nghĩ về người ta , mà người ta cứ ung dung sống , ung dung trải quá cái tuổi xuân của chính họ . Cũng vì " sợ " mà người ta thản nhiên thích người khác , nên mình cũng phải học cách chấp nhận thôi.
Thực sự là từ khi thích em , mọi thứ xung quanh chàng trai này cũng bắt đầu thay đổi đó em ! Anh ấy ăn mặc chỉnh tề hơn , vì có thể gặp em bất cứ lúc nào trên phố mỗi tối , mỗi quán trà sữa em thường ghé .. Ánh mắt của có vẻ nó không buồn . Thì cả ngày anh ấy quá bận rộn với công việc , thì lấy gì mà buồn hỡi em ? Đếm đến khi về nhà , anh lại nhốt mình trong phòng , lại viết ra những thứ mà đáng lẽ sẽ nói với em từ lâu , nhưng cái tôi trong anh thì mãi chẳng bỏ được ... Biết nói giá như thôi chứ phải làm gì giờ ? Giờ có nói thì em cũng có chịu thương anh đâu , em bận bên anh ấy rồi mà ? Giá như anh nói sớm hơn thì hay biết mấy nhỉ , à không , giá như anh chưa từng thích em !
viết từ một trong nhiều ngày buồn bã
của Linh.